Tôi biết một ông nọ trước kia bán xà bông cho hãng Colgate cũng thường đòi được người ta chỉ trích mình. Bà thắng bác sĩ Adler, vì thâu được kết quả nhanh gấp 14 lần. Đã mấy tháng nay, nhờ hai đứa con mồ côi ấy, tôi quên hẳn cảnh ngộ tôi đi và được vui vẻ quá.
Tôi có thể kể ra một trường hợp khác nữa, một người bạn gái, cô Lucile Blake. Càng nghĩ lại càng hoảng sợ. Lệnh rằng tôi phải coi một bọn năm người khiêng chất nổ vào khoang thứ năm trong chiếc tàu của chúng tôi.
Nhưng máu trong óc của Einstein, sau một ngày suy nghĩ, không có một chút chất độc nào. Tôi lo lắng không biết khi mới nghinh hôn xong, sẽ nói với vợ tôi câu gì. Mãi đến khi ông dùng câu hát dưới đây làm châm ngôn, ông mới thấy bình tĩnh trong tâm hồn.
Cố nhiên con gấu biết rằng chỉ có một cái tát là con chồn sẽ nát như tương. Hồi nọ, tôi nuôi bò trong 12 năm trời. Ở trường tôi không bao giờ khóc hết, nhưng về nhà tôi thì sụt sùi kể lể.
Mới đây một phụ nữ thám hiểm nổi danh nhất thế giới là bà Osa Johnson cho tôi nghe cách bà diệt ưu phiền. Howell đã bắt chước Benjamin Franklin. Bác sĩ biết rằng có giảng giải lý luận cũng chỉ hại thêm, nên ông bảo y: "Nếu ông nhất quyết muốn tự tử thì ông cũng nên tự tử một cách anh hùng chứ! Ông chạy ra chung quanh những căn phố này cho tới khi nào mệt quá mà lăn ra chết thì thôi".
Frederick Taylor đã chứng tỏ sự kiện đó hồi ông nghiên cứu cách tổ chức công việc trong những nhà máy luyện thép ở Bethlehem. Cho nên tôi không dám trốn. Câu ấy đã phá tan 90 phần trăm nỗi lo của tôi và làm cho đời tôi trong 20 năm nay bình tĩnh không ngờ.
Ghi lại những tấn bộ của ta trong mỗi tuần. Bệnh của cô rất nguy hiểm thiệt đấy. Giáp trạng tuyến, cái hạch điều hoà cơ thể của ta nầy, lúc ấy như nổi doá lên làm cho tim đập mạnh và toàn cơ thể hoạt động ồ ạt, sôi nổi như một cái lò than đúc thép mở tung các cửa cho hơi và không khí ùa vào.
Nhưng chị John để ý nhảy lên la: "Anh John phải có ý tứ chứ! Anh không biết cắt thịt rồi!". Ngày hôm nay tôi sẽ dành riêng cho tôi nửa giờ bình tĩnh và nghỉ ngơi. Không hợp với sở thích của ta thì ta nổi khùng lên".
Ít khi chúng tôi có tiền lắm - trừ mỗi năm một lần, lúc bán heo. Tờ Times có đăng một bài nói về một sĩ quan bị trọng thương ở Guadalcannal. Chúng đáp: "Chúng em không có ba má".
Cách đây chín năm ông bà trở về Mỹ, đi diễn thuyết cùng chiếu nhưng phim tài liệu ấy khắp tỉnh này sang tỉnh khác. Nhưng mặc dầu xương tôi gần lòi khỏi da, như những mỏm đá trên sườn đồi, mặc dù chân tôi nặng như chì, tôi cũng chẳng hề ưu phiền! Tôi không khóc một tiếng, tôi cứ mỉm cười! Phải, tôi bắt buộc phải mỉm cười. Nào: "còn hòng gì, còn trầy da tróc vẩy làm gì nữa", nào: "thế là hết hy vọng".