Cả ham muốn làm cho độc giả trở nên thông minh hơn để hiểu nhau và cùng người viết thúc đẩy nhu cầu sáng tạo trong nhau. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào. Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ.
Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác. Mở tủ ra, thay quần áo. Tôi biết là tôi rất khỏe.
Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm. Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi.
Nên không ai có lỗi. Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi. Sáng nay em đi làm không rõ cháu có học không.
Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế. Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng. Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế.
Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi. Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn.
Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt. Trận đấu quả thú vị hơn lần trước. Chắc không biết mục đích chính của tôi đến đây để chữa bệnh mệt.
Ông hãy trả lời có hay không. Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai. Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi.
Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra. Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán.
Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn. Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả. Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình.