Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Tôi tống vào thùng rác.
Chứ không thở dài như những người thân… Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước. Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi.
Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ.
Chuông điện thoại reo. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng. Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật.
Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt. Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ. Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm.
Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa. Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ. Có lẽ là phim hình sự.
Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều. Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi. Tôi xịt xịt xịt lên đầu.
Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật. Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt. Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn.
Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về. Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi. Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt.
Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn. (Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh). Không phải học con phải về đây ngay chứ.