Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra. Ông sợ những tiếng rơi uất hận ấy sẽ làm vỡ giấc dịu êm hiếm hoi của vợ. Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này).
Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo. Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi. Hầu hết thì bạn chơi game, chơi thể thao hoặc viết.
Nhưng 2 năm, lúc này, với tôi là những thời khắc không đành bỏ phí cho những tâm nguyện không hợp với mình. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Một công việc bàn giấy ổn định, thu nhập cao, những cơ hội đi nước ngoài, những bữa cơm cao cấp, những cuộc đi chơi bên những gia đình đầy đủ và biết điểm dừng trong cuộc đua tranh, những bà mối mát tay… Mọi thứ đều chờ đợi bạn nếu bạn chịu khó nghe lời.
Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta. Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt. Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra.
Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường. Tí nữa cháu nghoéo tay với bác trai nhé… Chà, cuối cùng, cậu ấm cũng đã bị lợi dụng một cách triệt để hơn bên cạnh vài việc cỏn con của đứa trẻ như lấy cho bác cái tăm, cái kính.
Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa. Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên.
Chuông điện thoại reo. Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm.
Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình. Mà còn thua trắng về tài năng. Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua.
Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối. Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời. Vứt béng cái chuyện này đi.
Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội. Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ. Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè.