Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết. Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi. Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp.
Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống. Hôm nay đi đâu? Không biết. - Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút.
Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Sáng được bác cho ngủ bù. Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được.
Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết.
Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn. Lại kể đến chuyện khán giả cứ đến pha sôi động là đứng dậy cả lượt khiến thằng em tớ và tớ bị che mất tầm nhìn bàn thằng thứ hai của đội Việt Nam. Không phải tôi tị ghen đâu các chú ơi.
Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn. Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn. Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa.
Từ nay thôi hẳn đá bóng. Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác. Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ.
Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài. Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen. Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn.
Hy vọng khách đến Sea Games vẫn còn được tận hưởng mùi hoa sữa có gì đó mang tính tượng trưng rất sâu xa cho người Việt. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử. Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin.
Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh. Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả.