Chú ý đến những yếu tố quan trọng: Giọng nói, cách diễn đạt, trang phục và diện mạo khi bạn được lên truyền hình. Nó phóng vù vù như vũ bão trước sự sững sờ của mọi người và về đích trước tiên. Lúc đó, tôi đã có cảm giác như mình là người giàu có nhất thế giới!
Âm thanh duy nhất mà các thính giả của tôi nghe được là một đoạn nhạc cứ hết to rồi lại nhỏ, mà chẳng kèm theo một giọng nói nào. Những đồng nghiệp sẽ nghĩ gì? Họ không thể đánh giá cao bạn được. Thoạt nghe có vẻ bình thường, nhưng hãy thử nghĩ xem chúng ta đã từng tham dự bao nhiêu cuộc họp khai mạc trễ? Cho dù chỉ chậm hơn so với thời gian dự kiến năm phút hay mười phút thì vẫn cứ là trễ.
Đó là trò chuyện với con mèo, chú chim hay chú cá vàng nhà bạn. Nếu bạn là người nghiêm nghị thì hãy xem anh ấy có nghiêm nghị hay không. Các cậu sẽ không được tốt nghiệp trong năm nay.
Ở công việc nào cũng vậy, nói chuyện với ông chủ rất có ích. Đôi khi ta phải đương đầu với những tình huống khó xử không phải do ta gây ra. Và tôi không biết nên chọn đề tài nào để nói…
Dù không ngồi vào ghế khách mời trong chương trình của tôi, bạn cũng nên rút kinh nghiệm từ họ. Nhưng bạn lại kể với cô ấy toàn bộ chiến lược tiếp thị trong tháng tới. Tôi với tay gạt cái cần tắt sóng đài ABC, đưa micro vào kề miệng… Và ngủ.
Stevenson có một giọng nói nghe cứng cỏi và một đôi mắt linh lợi. Tôi sẽ nói rằng tôi không biết. Ai mà không thích nghĩ rằng nền kinh tế quốc gia vững như bàn thạch, nhưng xem chừng cái bàn thạch ấy giờ đây cũng đang lung lay.
Chẳng hạn như cựu tổng thống Bill Clinton và Tommy Lasorda. Ở đó, người ta sẽ hỏi rằng tại sao thầy lại tin lời của những đứa nhóc mười ba tuổi về một việc hệ trọng như thế. Và hơn nữa, ai cũng sẽ thích nghe bạn nói.
Tình huống dở khóc dở cười nhất trong nghề phát thanh viên của tôi là câu chuyện vào buổi sáng đầu năm 1959, tại đài phát thanh WKAT, Miami. Bởi ông nghe nói nước Mỹ là nơi đầy hứa hẹn, rằng những con đường ở đây đều lát bằng vàng! Nhưng tới đây ông đã học được ba điều: Coolidge nhìn tấm ngân phiếu, rồi ngước nhìn người nhân viên và nói: Please return (Xin vui lòng ra về).
Mọi người đều thích thú khi nói chuyện với Bob, và ngay cả những đối thủ của Bob cũng rất tôn trọng ông. Những người có tài ăn nói nhất là những người luôn háo hức muốn tìm hiểu về mọi việc. Không khéo thì dễ bị nổi tiếng là người ngồi lê đôi mách.
Nhưng bạn lại kể với cô ấy toàn bộ chiến lược tiếp thị trong tháng tới. Nếu tôi có tật nói lắp, tôi cũng không ngại nói với bạn rằng: Xin chà-à-o! R-r-ấ-t vui đ-ư-ợ-c-c làm quen v-ới bạn! T-t-ê-n của tôi là Larry King. Tương tự, hãy cẩn thận với các từ quen dùng mở đầu câu như: cơ bản là (basically), nói chung là (generally), dù sao (anyway), hy vọng là (hopefully)… Một hôm nào đó đang xem bản tin buổi tối trên truyền hình, bạn thử chú ý xem mình có nghe người phát ngôn viên liên tục nói những từ này hay không.