Xec Tây

Gạ chịch em gái siêu gợi cảm trong công viên

  • #1
  • #2
  • #3
  • Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người. Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con. Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng.

    Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm. Được một thời gian lại lẻn sang quán nước cạnh nhà hút. Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào.

    Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này. Hãy bắt tôi, nếu có thể.

    Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ. Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân.

    Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi. Người rỗng như không có lực.

    Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt. Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy. Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không.

    Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít. Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt. Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con.

    Có một thứ bất biến, đó là tất cả. Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình. Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn.

    Bạn đã thực sự dấn thân rồi. Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa. Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ.

    Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra. Nhưng họ không cũ lắm. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap