Khoảng cách vô hình. Chả phải bổn phận gì. Đó là lúc mà trí tưởng tưởng phải lén lút sinh đẻ nơi xó tối của tiềm thức.
Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì. Cháu nằm im trong màn, cuộc trò chuyện đã hết thú vị. Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh.
Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi. Kẻ biết dung hòa là kẻ được chọn lọc sau đào thải nghiệt ngã của tự nhiên và xã hội. Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm.
Mấy con hổ cũng thế. Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn. Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú.
Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn. Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác. Những con vật, những con người tự tử nhiều quá.
Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật. Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ. Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên.
Bàn tay kia cũng không phải của nàng. Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn.
Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết. Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm. Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn.
Chỉ là chuyện phiếm thôi. Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt. Bố bảo: Đáng xem thật.
Tôi muốn thử những cách khác. Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá.