Xec Tây

đụ người tình chân dài mông chắc nịch

  • #1
  • #2
  • #3
  • Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên. Cuối mùa lại ra đợt mới. Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh.

    Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần. Nhưng đành phải nhả ra. Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện.

    Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé.

    Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu! Đêm qua lúc vỡ giấc lại nằm nghĩ triền miên.

    Thua còn có năm nghìn an ủi. Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học. Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu.

    Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác. Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo. Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng.

    Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay. Con người muốn mau lành bệnh cũng thế. Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt.

    Mùi buồn em quyện với mùi buồn anh như cà phê đen pha với sữa thành cà phê nâu. Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ. Có gì thì mẹ mới giúp được chứ.

    Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó. Tôi đã đến đó và đã trở về. Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời.

    Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Thử nhìn sâu vào khoang tàu hơn nữa, chắc cũng thấy một vài sinh vật đang hú hí. Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap